Hồi đó tôi có cả một tập thơ. Viết về cuộc sống, tình yêu, và mấy cái linh tinh nữa. Giờ thì lười sáng tác hẳn do công việc ngày càng bộn bề – có lẽ cuộc sống của tôi ngày càng vô vị nên không còn chất liệu để sáng tác nữa. Từ hôm nay tôi sẽ đăng dần dần các sáng tác cách nay nhiều năm về trước. Dễ lắm cũng ngót nghét gần chục năm trời rồi.

Sáng buồn
Tôi thấy sương mai, mờ mỗi sớm,
Cỏ cây nơi đó chút xanh rờn
Để lại nơi đâu niềm hiu hắt?
Bóng có còn cây? Tình có còn đây?
Tôi thấy mờ, màn sương ấy
Có dáng ai, tựa thân quen.
Chợt nhìn lại, còn đâu nữa
Bóng người đi, người đi mãi.
Giờ biết rằng: đời là cát bụi,
Hồng trần mấy, cũng trụi hư vô.
Còn lại chính ta, niềm thế cô.
Chút tình riêng gửi về chốn nao?
Nhưng,
Tôi thấy tiếc sao, người đã đi.
Màn sương ảo hay đôi mắt ảo?
Bóng người xưa khuất lặng dần,
Chỉ còn gió lay đôi gò má.
Cuộc đời là vậy. Thế thôi ư?
04.02.12
Gió Phong Sương