[nhặt từ blog cũ] Vài dòng…

Có những lúc muốn đi thật chậm để ngắm nhìn nắng…

Có những lúc muốn hít thật sâu để cảm linh hồn của gió…

Có những lúc muốn đi về một miền biệt xa tận nào đó, nơi bao la vô tận với những thảm xanh cỏ cây và dòng nước trong mát ngọt dịu.

Muốn tất cả chậm lại để mình biết trân trọng những gì mình đang có. Đúng thật, mình chẳng bằng ai cái gì hết: tiền tài, danh vọng, học vấn,… nhưng mình hạnh phúc với tất cả những điều mình đang có.

Không muốn tranh giành, không muốn hơn thua. Ai giỏi thì cũng do họ có năng lực và cố gắng học tập. Ai giàu cũng mặc kệ họ – họ làm ra tiền chân chính cũng được, họ làm giàu bất chính thì rồi họ hay con cháu họ cũng phải trạ món nợ đó cho cuộc đời. Mình đứng đâu trong cái xã hội này cũng được, cái quan trọng là mình được sống với chính mình, chính con người mình…

Củ Chi, 4 tháng 1 năm 2013
Gió Phong Sương