Suy nghĩ…và đau đầu

Tôi không thường bắt mình ngừng suy nghĩ. Tôi suy nghĩ quá nhiều. Tôi hay lo sợ mình mất đi những gì đang thuộc về mình. Phải chăng tôi chỉ là một kẻ nhút nhát giữa một vũ trụ hỗn độn? Đôi lúc tôi tự hỏi, phải làm sao để thoát khỏi tất cả, phải làm sao để thoát khỏi nỗi sợ hãi.

Cái mạch suy nghĩ ấu trĩ, cái tâm hồn nhiễu loạn và cái thể xác lúc tươi vui, lúc lại không hồn. Tôi cần làm gì? Tôi phải làm gì. Có lẽ bản thân tôi cũng chẳng thể nào đưa ra một định nghĩa chính xác, toàn vẹn về đám hỗn độn này. Có điều gì đó trông chờ không?

Tội tự hỏi: nơi nào cho ta một sự chờ đợi xác đáng nhất? Nơi nào là điểm tận cùng trên trục dài vô tận? Có cái gì đó nóng hừng hực trong tôi mà có thể thiêu đốt tất cả những gì có thể. Tại sao? Tại sao, và tại sao?

Ai có thể cho tôi một câu trả lời xác đáng được không?

———————————————————————————————–

Vậy là một học kỳ đã kết thúc. Tẻ nhạt. Không hứng thú. Có lẽ con người ta chỉ có động lực khi thích làm một việc gì đó.

Một học kỳ trôi qua không chút lắng đọng với những kỳ thi cuối kỳ hối hả. Tẻ nhạt. Tìm lại đâu trong ta nhiết huyết bây giờ?

———————————————————————————————–

Câu chuyện không dừng lại ở đó. Tôi sơ! Rất sợ. Hãy cho tôi một lý do để tôi ngừng sợ.

————————————————————————————————

Giá mà có thể đọc được suy nghĩ của tôi.

———————————————————————————————–

Sợ! Quanh quẩn. Lại sợ.

Không tìm thấy. Làm sao cho tôi niềm tin đây?

———————————————————————————————–

Tôi không cần biết cách nào, tiêu cực hay tích cực; phải giữ bằng mọi giá.!!! Không thể khác được!

——————

Chấm.

Gửi bình luận