[nhặt từ blog cũ] Cô đơn…

Cô đơn là gì? Tôi hay tự hỏi. Nhưng đó là một câu hỏi mà có lẽ không ai trả lời nổi, cũng giống như người ta tự hỏi yêu là gì. Cảm giác cô đơn luôn ở một góc tối nào đó của con người, mà đôi lúc, có lẽ ta không nhận ra, hay ta đang cố tình lẩn tránh nó. Cô đơn, là khi bạn biết, điều gì thực sự quan trọng với bạn.

Một cảm giác trống rỗ́ng, đang nghĩ về một người, một người làm tôi cô đơn. Người đến nhưng một giấc mơ, và có lẽ đang dần ra đi như một cơn gió. Đã có lúc, ta không nhận ra, người thực sự rất quan trọng với ta. Khi ta vừa nhận ra điều đó, thì dường như, khoảng cách của ta và người đang trở nên xa, xa hơn.

Ẩn mình trong bóng tối, phải chăng, ta đang cố trốn tránh là…ta đang khóc, đang buồn. Ta cố dối lòng mình, đó chẳng phải là nỗi đau đâu, sẽ vượt qua thôi! Nước mắt vẫn cứ tuông, nhưng ta không dám thừa nhận…ta khóc. Ta khóc cho một nỗi lòng, ta khóc cho chính ta, hay cho ai khác? Ai có thể trả lời?

Có khi nào, đó có nghĩ đến tôi trong những lúc đó cảm thấy cô đơn? Hay, đó chỉ vẫn vơ xem ta như một gã khờ không đáng bận tâm. Đó có bao giờ khóc vì một ai chưa, đó co bao giờ thấy đó cảm thấy rất rất thương một người chưa? Không,….đó không hiểu đâu! Vì đó đâu phải là ta!
Cô đơn…phải chăng là những lúc ta không tìm ra được lối đi, là những khi ta không có người dốc bầu sẻ chia, là những khoảng thời gian tăm tối? Ta cố thoát…nhưng không thoát ra được, nó như một bức tường đang bao bọc lấy ta, như đang cố chôn vùi ta. Ta cảm thấy như không còn ý nghĩa gì nữa. Cảm thấy tuyệt vọng! Còn gì nữa đây…cho ta níu kéo?
Cô đơn…phải chăng là khi ta cảm thấy nhói ở tim khi nghĩ về một người? Là là cảm thấy khó thở khi buồn đau. Vì một người vô tình bỏ quên một người. Một người mà sẽ làm tất cả để một người luôn được hạnh phúc. Ôi! Hỏi thế gian sao lắm kẻ si tình để rồi tự chuốc khổ vào thân. Cho ta biết đi! Sầu là gì!
Trái tim ta giờ như băng giá, cố quên…nhưng không sao quên nổi. Ta biết rõ, biết rõ người đó như thế nào! Nhưng, sự thực là…ta có nên tiếp tục không? Tiếp tục hy vọng để khổ đau, hay từ bỏ để thanh thản. Nhưng đường nào, thì nàng vẫn sẽ quanh quẩn trong tâm trí ta thôi, làm sao để ta quên đây?
Hạnh phúc là gì, sao ta cứ mãi tìm kiếm? Sao ta lại phải cần hạnh phúc? Ta được gì, ta mất gì để đấu tranh cho nó? Hay chỉ là một khối ảo vọng. Ta đang dối lòng, dối người. Ta không vui vẻ gì lúc mỉm cười, chỉ có lúc khổ đau và rơi lệ…ta mới cảm nhận được chính con người ta. Thân xác ta như đang tự dày vò chính ta. Làm ơn đi, đừng buồn nữa! Làm ơn đi, đừng chiếm lấy linh hồn ta, đừng xé nó ra…hỡi cô đơn!
Ngươi – nỗi cô đơn, phải chăng đang tìm cách gậm nhấm lấy linh hôn ta, một cách từ từ… ngươi đang cố, đang cố thưởng thức cái món ăn khoái khẩu của ngươi. Đang dày vò ta như là một trò vui của ngươi. Cũng vậy thôi…linh hồn ta giờ chẳng còn gì cả, một khoảng không u tối…nó đã không còn là nó nữa rồi!
Trái tim có phải là nơi chất chứa tình cảm của ta, hay rốt cuộc theo khoa học hiện đại…nó chỉ là một cơ quan như bao cơ quan khác, thực hiện duy nhất một nhiệm vụ là bơm máu nuôi các cơ quan khác? Không! Nếu thế , ta đã không đau, không buồn, không nhói ở tim. Ta không thấy như nó vỡ làm nhiều mảnh khi nghĩ về người….
Đừng! Đừng đi, xin đừng đi…hình bóng đó…hãy ở lại đây bên tôi. Tôi không muốn rời xa người đâu. Hãy nói với tôi, tất cả chỉ là một cơn ác mộng, không phải thật đâu! Người sẽ không rời xa đâu! Tôi muốn được ở bên người, mãi mãi, mãi mãi! Đừng đi! Ở đây! Bên tôi! Nhé! Không! Người đang rời xa tôi…rất xa!
Chẳng còn gì…chẳng còn gì cho ta ngoài một khoảng không u tối. Thức tỉnh đi…thức tỉnh đi!!!!!!
Về đâu…về đâu đây? Còn đường phía trước nay đâu mất rồi. Không có người, ta mất tất cả chăng? Không, ta quyết không để mình như thế. Ta ……………………………….
Người sẽ chẳng bao giờ hiểu được, ta đã đau thế nào đâu. Sẽ chẳng bao giờ tin là…ta đã khóc, khóc rất rất nhiều vì người đâu. Nước mắt của một người con trai! Tất cả là vì người. Với ta, người là tất cả, không gì đáng giá bằng. Ta biết…có lẽ, ta đang dần mất người. Phải làm sao để người không bỏ ta lại.
Dường như ta đang rất rất hận người, và cũng rất rất thương người. Người làm chính linh hồn ta chống lại ta. Làm cho ta phải dằn xé trong tim. Phải tự đấu tranh với chính mình. Giờ đây…ai đúng ai sai…không còn quan trọng với ta nữa….tất cả còn lại chỉ là nỗi đau thôi! Chẳng ai biết được, những gì ta đánh mất sau mỗi ngày, dẫu cho, chúng có thể rất quan trọng với ta.
Chào mi…cô đơn!

Gửi bình luận