Thông báo dọn nhà, lời trở lại với weblog

Sau nhiều năm đau đớn vì mất đi 360, tôi đã gần như hờ hững với việc viết lách và lang thang đúng nghĩa trên mạng. Dường như giờ đây, việc lướt face càng ngày càng làm con người tôi thay đổi theo một chiều hướng không tốt đẹp lắm 😀 .

Nói thật là các dịch vụ trên Internet, trò nào tôi cũng chơi qua rồi…A mail, B mail, rồi Yahoo Chat chit, 360, 360 Plus, Yahoo! Blog, … Rồi Facebook, Tweets…. và nhiều nữa. Blog đầu tiên tôi viết là blog trên opera. Đối với tôi lúc đó Opera như là một quyền năng tối thượng, biến ước mơ của một thằng nhóc là đưa được trang web của mình lên mạng. Nhưng vì lúc đó còn khá “ngu” và kém về ngoại ngữ nên đã vô tình bấm xóa blog của mình. Thế là bao nhiêu bài viết tan thành mây khói.

Không sao…Tôi đã làm lại từ đầu và chinh chiến trên 360! Sau đó 360! Plus. Khổ thây. Yahoo thì ngày càng tàn lụi nên chỉ sau vài năm mất toi cái blog. Dù sao thì cũng có một thời trẻ trâu đi chinh chiến các phương trên “In tờ nét”.

Ngẫm lại thời trẻ trâu thiếu hiểu biết cũng đem lại nhiều cảm xúc thú vị. Bây giờ có viết blog thế nào cũng mãi mãi không thể như ngày xưa được nữa. Nhưng dù sao lúc đó mình còn khá non và xanh, bây giờ dà dặn hơn rồi, viết blog cũng theo một kiểu khác. Sẽ không trẻ trâu nữa mà hy vọng sẽ lắng đọng cảm xúc hơn.

Bên cạnh đó cũng mở ra chuyên mục có de (code) để chia sẻ những bài tập lập trình hay trong khi tôi gặp được ở trường. Chủ yếu là các bài tập cơ bản vì dù sao tôi cũng còn gà lắm. 😀 Vì là sinh viên lập trình nên mở cái này để giao lưu, chia sẻ, kết bạn thôi.

Ngoài ra còn chắc chắn sẽ có tứ lùng tung các chuyên mục linh tinh khác và hẳn là không thiếu văn thơ. Cũng lâu rồi không viết văn làm thơ. Làm toán , coding riết bây giờ cảm xúc chai lì. Có lẽ nên tập trở lại cảm xúc khi xưa thôi. Ngày trước tôi cũng ước mơ viết truyện, viết sách kiếm tiền sống cuộc đời nghệ sĩ tự do tự tại mà. Haizz….

Coi như đã lỡ theo nghiệp coding, thôi thì gác ước mơ đó và xếp vào chiếc hộp weblog này để lưu giữ những kỉ niệm ngọt ngào của tuổi thanh xuân mà tôi đã qua hơn nửa. Thật khó tìm lại những cảm xúc khi xưa để viết lại những điều đó…quả thật rất khó vì bao nhiêu dữ liệu quý trong ổ cứng bị sét đánh hỏng mất, rồi yahoo blog bị đóng cửa nên thật sự quá khó để tìm lại.

Dù sao, người ta nói cái gì đã qua thì cho nó qua. Giờ có tiếc nuối mấy cũng không thay đổi được gì nữa. Thế nên, bây giờ chỉ còn cách viết lại từ đầu và mở ra một chương mới cho cuộc đời mình.

Chà chà, viết cũng hơn 500 từ rồi. Lâu rồi không viết lại mà vẫn dài dòng lê thê như ngày nào. Thôi thì cuộc vui mới bắt đầu, hy vọng làm quen được quý bằng hữu gần xa.

Chào thân ái,

Công Hậu.

[bài tập lập trình C] Tạo một menu cho người dùng nhập lệnh vào

Đề practical 1 môn PFC Part 1 
(FPT University, Summer 2014)
 
Đây là bài tập ví dụ mẫu cho một đề practical test trong môn học PFC – Nhập môn lập trình với ngôn ngữ C của Đại học FPT trong học kỳ Summer 2014. Tất nhiên, có rất nhiều đề, đầy là đề tôi bốc ngẫu nhiên. Nhìn chung đề phù hợp cho sinh viên mới tiếp cận lập trình C như tôi và các bạn. Vì đây là môn học nhập môn nên yêu cầu đề cũng như kiến thức không quá cao, hy vọng nó sẽ giúp ích cho bạn. Vì do cũng lần đầu học về C nên kiến thức còn khá hạn hẹp cũng như kinh nghiệm chưa nhiều. Mục đích bài viết này chỉ để chia sẻ một dạng yêu cầu khi học lập trình C rất phổ biến. Rất mong nhận được ý kiến đóng góp của mọi người.

Continue reading “[bài tập lập trình C] Tạo một menu cho người dùng nhập lệnh vào”

[nhặt từ blog cũ] Cô đơn…

Cô đơn là gì? Tôi hay tự hỏi. Nhưng đó là một câu hỏi mà có lẽ không ai trả lời nổi, cũng giống như người ta tự hỏi yêu là gì. Cảm giác cô đơn luôn ở một góc tối nào đó của con người, mà đôi lúc, có lẽ ta không nhận ra, hay ta đang cố tình lẩn tránh nó. Cô đơn, là khi bạn biết, điều gì thực sự quan trọng với bạn.

Một cảm giác trống rỗ́ng, đang nghĩ về một người, một người làm tôi cô đơn. Người đến nhưng một giấc mơ, và có lẽ đang dần ra đi như một cơn gió. Đã có lúc, ta không nhận ra, người thực sự rất quan trọng với ta. Khi ta vừa nhận ra điều đó, thì dường như, khoảng cách của ta và người đang trở nên xa, xa hơn.

Ẩn mình trong bóng tối, phải chăng, ta đang cố trốn tránh là…ta đang khóc, đang buồn. Ta cố dối lòng mình, đó chẳng phải là nỗi đau đâu, sẽ vượt qua thôi! Nước mắt vẫn cứ tuông, nhưng ta không dám thừa nhận…ta khóc. Ta khóc cho một nỗi lòng, ta khóc cho chính ta, hay cho ai khác? Ai có thể trả lời?

Continue reading “[nhặt từ blog cũ] Cô đơn…”

[nhặt từ blog cũ] Vài dòng…

Có những lúc muốn đi thật chậm để ngắm nhìn nắng…

Có những lúc muốn hít thật sâu để cảm linh hồn của gió…

Có những lúc muốn đi về một miền biệt xa tận nào đó, nơi bao la vô tận với những thảm xanh cỏ cây và dòng nước trong mát ngọt dịu.

Muốn tất cả chậm lại để mình biết trân trọng những gì mình đang có. Đúng thật, mình chẳng bằng ai cái gì hết: tiền tài, danh vọng, học vấn,… nhưng mình hạnh phúc với tất cả những điều mình đang có.

Không muốn tranh giành, không muốn hơn thua. Ai giỏi thì cũng do họ có năng lực và cố gắng học tập. Ai giàu cũng mặc kệ họ – họ làm ra tiền chân chính cũng được, họ làm giàu bất chính thì rồi họ hay con cháu họ cũng phải trạ món nợ đó cho cuộc đời. Mình đứng đâu trong cái xã hội này cũng được, cái quan trọng là mình được sống với chính mình, chính con người mình…

Củ Chi, 4 tháng 1 năm 2013
Gió Phong Sương