[blog ngắn] Đọc một quyển sách như thế nào?

Có người thích khăn khăn đọc sách từ trang đầu đến trang cuối theo kiểu tuyến tính. Để đọc được trang hai, bắt buộc bạn phải đọc trang một. Để đọc trang bốn, chắn chắn phải đọc trang một, rồi trang hai, rồi trang ba… Cách đọc này giúp ta nắm trọn ý tinh thần của tác giả muốn đưa đến. Nhưng không phải sách nào cũng viết rập khuôn tuyến tính như vậy.

Đôi lúc ta cũng có thể đọc từ cuối sách ra tới đầu trang sách. Điều này có thể làm ta hình dung tới việc khi gặp một vấn đề nào đó trong cuộc sống và bắt đầu đi tìm nguyên nhân của sự việc, như đọc từ chương cuối của cuốn sách đến chương đầu. Hoặc, nếu ta coi đọc sách là một thú vui, thì ta có thể giở bất cứ đâu của cuốn sách ra đọc, miễn là ta thưởng thức trọn vẹn nó. Có nhiều người đọc và đọc rất nhiều sách, cuốn sách nào cũng đọc hết từ trang một đến trang thứ một ngàn mấy hay nhiều hơn. Nhưng đọc mà gấp gáp không biết thưởng thức tinh hoa của nhân loại thì mọi công sức bỏ ra chẳng mang lại kết quả nào.

Cái sự đọc sách cũng như uống một tách cà phê đắng. Nuốt một cái ực hết ly thì không gọi là uống cà phê nữa mà chỉ có một vị đắng chát xối qua lưỡi. Còn khi ta uống ly cà phê một cách từ từ, trong cái vị đắng đó ta nghe được mùi thơm lan tỏa, một vị ngon lạ kì mà không chỉ vị giác cảm nhận được. Dù là đọc sách theo kiểu tuyến tính hay đọc từ chương cuối ra chương trước, hay giở ngẫu nhiên một phần nào đó ra đọc, hãy thưởng thức quyển sách của bạn theo đúng nghĩa.

– Công Hậu

Suy nghĩ…và đau đầu

Tôi không thường bắt mình ngừng suy nghĩ. Tôi suy nghĩ quá nhiều. Tôi hay lo sợ mình mất đi những gì đang thuộc về mình. Phải chăng tôi chỉ là một kẻ nhút nhát giữa một vũ trụ hỗn độn? Đôi lúc tôi tự hỏi, phải làm sao để thoát khỏi tất cả, phải làm sao để thoát khỏi nỗi sợ hãi.

Continue reading “Suy nghĩ…và đau đầu”

HAI ĐƯỜNG TIỆM CẬN (2012)

HAI ĐƯỜNG TIỆM CẬN

Anh với em như hai đường tiệm cận;
Tuy rất gần, mà chẳng phận bên nhau.
Anh với em, không hờn cũng không giận
Đồ thị nào lại đứt quãng nơi em?
Điểm giới hạn từ đây anh đi mãi
Đến vô cùng sao còn ngại nhìn qua?
Anh với em, ôi hai đường tiệm cận
Tưởng rất gần mà số phận chẳng tha.
07.08.12
Gió Phong Sương

HẠ BUỒN (2012)

HẠ BUỒN

Photo-1232

Tiếng ve lại kêu râm rang cùng nắng
Phải đang gọi mời em ra đùa gió?
Đón nắng hạ bên hàng phượng đỏ;
Cho anh chờ hoài tà áo ai bay.
Giấc mơ học trò trong trắng thơ ngây,
Cùng theo chúng ta qua từng mẫu giấy;
Nén mực tròn những nỗi ngô nghê,
Câu nói thương ai ngượng ngùng biết mấy.
Và ngày sau. Rồi những ngày sau đấy…
Hoa phượng rực đỏ gắt cả trưa hè,
Chỉ còn lại đây sân trường đầy nắng,
Ghế đá lại buồn vì vắng bóng ai.
Màu trắng thiên thai áo xưa còn giữ?
Cánh phượng hồng còn đỏ thắm vở em?
Hay đã nhạt phai theo dòng đời lam lũ?
Gió sương kia đã làm lấm làm lem?
15.04.12
Gió Phong Sương (Công Hậu)

[C/C++ cơ bản] Cấp phát bộ nhớ động với C++

Áp dụng kĩ thuật "cấp phát bộ nhớ động"Bạn đã quá quen với việc sử dụng mảng trên C/C++? Có thể nói, mảng với ngôn ngữ lập trình C/C++. Mảng giúp ta quản lý bộ nhớ phục vụ cho việc thao tác khi lập trình thuận tiện, linh động và tiết kiệm thời gian. Chúng ta khi mới học lập trình hay có thói quen tạo ra các mạng có một số lượng phần tử cố định, ví dụ tạo mảng có 1000 phần tử. Vậy có cách nào để không phải tạo ra một mảng với số lượng phần tử bất kỳ ngay lúc chạy chương trình?

Continue reading “[C/C++ cơ bản] Cấp phát bộ nhớ động với C++”

Mùa của nắng

Seasons in The Sun là một bài hát có gốc Pháp. Nhan đề gốc là “Kẻ hấp hối”. Trong bản gốc tiếng Pháp của Jacques Brel, bài hát là một bức thư tuyệt mệnh của người tử tù chứa đầy phẫn trách cho người bạn và vợ mình đã phản bội mình và lời thú tội đến một vị cha xứ.

Đó là một câu chuyện đau lòng khi người đàn ông phát hiện vợ mình dan díu với người bạn thân từ thủa ấu thơ và đã ra tay sát hại vợ mình và bị kết án tử.

Thế nhưng trong bản tiếng Anh, Seasons in The Sun lại rất nhẹ nhàng và không một lời oán trách.  Dù là lời tử biệt của một người sắp chịu án tử, nhưng có một cái gì đó sâu lắng và ngưng đọng.

Nói chung thì tôi không biết gì về nhạc lý nên chẳng thể chuyển thể thành lời hát tiếng Việt. Tôi chỉ xin dịch nghĩa đơn giản và còn nhiều chỗ thiếu sót thế này:

Continue reading “Mùa của nắng”

Thông báo dọn nhà, lời trở lại với weblog

Sau nhiều năm đau đớn vì mất đi 360, tôi đã gần như hờ hững với việc viết lách và lang thang đúng nghĩa trên mạng. Dường như giờ đây, việc lướt face càng ngày càng làm con người tôi thay đổi theo một chiều hướng không tốt đẹp lắm 😀 .

Nói thật là các dịch vụ trên Internet, trò nào tôi cũng chơi qua rồi…A mail, B mail, rồi Yahoo Chat chit, 360, 360 Plus, Yahoo! Blog, … Rồi Facebook, Tweets…. và nhiều nữa. Blog đầu tiên tôi viết là blog trên opera. Đối với tôi lúc đó Opera như là một quyền năng tối thượng, biến ước mơ của một thằng nhóc là đưa được trang web của mình lên mạng. Nhưng vì lúc đó còn khá “ngu” và kém về ngoại ngữ nên đã vô tình bấm xóa blog của mình. Thế là bao nhiêu bài viết tan thành mây khói.

Không sao…Tôi đã làm lại từ đầu và chinh chiến trên 360! Sau đó 360! Plus. Khổ thây. Yahoo thì ngày càng tàn lụi nên chỉ sau vài năm mất toi cái blog. Dù sao thì cũng có một thời trẻ trâu đi chinh chiến các phương trên “In tờ nét”.

Ngẫm lại thời trẻ trâu thiếu hiểu biết cũng đem lại nhiều cảm xúc thú vị. Bây giờ có viết blog thế nào cũng mãi mãi không thể như ngày xưa được nữa. Nhưng dù sao lúc đó mình còn khá non và xanh, bây giờ dà dặn hơn rồi, viết blog cũng theo một kiểu khác. Sẽ không trẻ trâu nữa mà hy vọng sẽ lắng đọng cảm xúc hơn.

Bên cạnh đó cũng mở ra chuyên mục có de (code) để chia sẻ những bài tập lập trình hay trong khi tôi gặp được ở trường. Chủ yếu là các bài tập cơ bản vì dù sao tôi cũng còn gà lắm. 😀 Vì là sinh viên lập trình nên mở cái này để giao lưu, chia sẻ, kết bạn thôi.

Ngoài ra còn chắc chắn sẽ có tứ lùng tung các chuyên mục linh tinh khác và hẳn là không thiếu văn thơ. Cũng lâu rồi không viết văn làm thơ. Làm toán , coding riết bây giờ cảm xúc chai lì. Có lẽ nên tập trở lại cảm xúc khi xưa thôi. Ngày trước tôi cũng ước mơ viết truyện, viết sách kiếm tiền sống cuộc đời nghệ sĩ tự do tự tại mà. Haizz….

Coi như đã lỡ theo nghiệp coding, thôi thì gác ước mơ đó và xếp vào chiếc hộp weblog này để lưu giữ những kỉ niệm ngọt ngào của tuổi thanh xuân mà tôi đã qua hơn nửa. Thật khó tìm lại những cảm xúc khi xưa để viết lại những điều đó…quả thật rất khó vì bao nhiêu dữ liệu quý trong ổ cứng bị sét đánh hỏng mất, rồi yahoo blog bị đóng cửa nên thật sự quá khó để tìm lại.

Dù sao, người ta nói cái gì đã qua thì cho nó qua. Giờ có tiếc nuối mấy cũng không thay đổi được gì nữa. Thế nên, bây giờ chỉ còn cách viết lại từ đầu và mở ra một chương mới cho cuộc đời mình.

Chà chà, viết cũng hơn 500 từ rồi. Lâu rồi không viết lại mà vẫn dài dòng lê thê như ngày nào. Thôi thì cuộc vui mới bắt đầu, hy vọng làm quen được quý bằng hữu gần xa.

Chào thân ái,

Công Hậu.

[bài tập lập trình C] Tạo một menu cho người dùng nhập lệnh vào

Đề practical 1 môn PFC Part 1 
(FPT University, Summer 2014)
 
Đây là bài tập ví dụ mẫu cho một đề practical test trong môn học PFC – Nhập môn lập trình với ngôn ngữ C của Đại học FPT trong học kỳ Summer 2014. Tất nhiên, có rất nhiều đề, đầy là đề tôi bốc ngẫu nhiên. Nhìn chung đề phù hợp cho sinh viên mới tiếp cận lập trình C như tôi và các bạn. Vì đây là môn học nhập môn nên yêu cầu đề cũng như kiến thức không quá cao, hy vọng nó sẽ giúp ích cho bạn. Vì do cũng lần đầu học về C nên kiến thức còn khá hạn hẹp cũng như kinh nghiệm chưa nhiều. Mục đích bài viết này chỉ để chia sẻ một dạng yêu cầu khi học lập trình C rất phổ biến. Rất mong nhận được ý kiến đóng góp của mọi người.

Continue reading “[bài tập lập trình C] Tạo một menu cho người dùng nhập lệnh vào”

[nhặt từ blog cũ] Cô đơn…

Cô đơn là gì? Tôi hay tự hỏi. Nhưng đó là một câu hỏi mà có lẽ không ai trả lời nổi, cũng giống như người ta tự hỏi yêu là gì. Cảm giác cô đơn luôn ở một góc tối nào đó của con người, mà đôi lúc, có lẽ ta không nhận ra, hay ta đang cố tình lẩn tránh nó. Cô đơn, là khi bạn biết, điều gì thực sự quan trọng với bạn.

Một cảm giác trống rỗ́ng, đang nghĩ về một người, một người làm tôi cô đơn. Người đến nhưng một giấc mơ, và có lẽ đang dần ra đi như một cơn gió. Đã có lúc, ta không nhận ra, người thực sự rất quan trọng với ta. Khi ta vừa nhận ra điều đó, thì dường như, khoảng cách của ta và người đang trở nên xa, xa hơn.

Ẩn mình trong bóng tối, phải chăng, ta đang cố trốn tránh là…ta đang khóc, đang buồn. Ta cố dối lòng mình, đó chẳng phải là nỗi đau đâu, sẽ vượt qua thôi! Nước mắt vẫn cứ tuông, nhưng ta không dám thừa nhận…ta khóc. Ta khóc cho một nỗi lòng, ta khóc cho chính ta, hay cho ai khác? Ai có thể trả lời?

Continue reading “[nhặt từ blog cũ] Cô đơn…”